Khôn Ninh

/

Chương 245: Cho hắn toàn thây

Chương 245: Cho hắn toàn thây

Khôn Ninh

Thời Kính

11.225 chữ

26-06-2023

Trước kia?

Trước kia lời hắn nói với nàng thật sự là quá nhiều, Khương Tuyết Ninh nghĩ không ra, rốt cuộc là một câu nào, vì thế chỉ có thể mờ mịt mà nhìn nàng ấy.

Nhưng Yến Lâm chỉ cười cười, cũng không nhiều lời nữa.

Chỉ một lúc trì hoãn, đội quân chưa từng có ai gặp qua đã đi tới gần, dễ như trở bàn tay giằng co với quân Hân Châu, nếu luận binh lực, thế mà chưa chắc sẽ thua!

Lữ Hiển mí mắt giật giật, nhìn về phía Tạ Nguy.

Tạ Nguy chỉ nhìn, không lên tiếng.

Nhưng mà Thẩm Lang lại mừng rỡ như điên, không còn có vẻ ép dạ cầu toàn trước mặt Tạ Nguy lúc trước, phong thái đế vương đột nhiên lại về tới trên người hắn, khiến hắn vung tay cười to: “Ta biết mà, rốt cuộc là huyết mạch hoàng tộc ta! Tuyệt đối sẽ không cô phụ một phen khổ tâm của ta!”

Trên dưới quân Hân Châu tức khắc như lâm đại địch.

Nhưng Tạ Nguy tựa hồ cũng không ngoài ý muốn.

Hắn nhìn chăm chú Thẩm Chỉ Y, chỉ cười một tiếng, nhẹ nhàng nâng tay ra hiệu cho phía sau.

Yến Lâm liếc hắn một cái, nói với toàn quân trên dưới: “Nhường đường cho công chúa điện hạ.”

Mệnh lệnh này quả thực khiến người ta không hiểu ra sao.

Nhưng mà từ biên quan đến kinh thành, một đường chinh chiến, là thống soái của bọn họ, Yến Lâm đã tạo dựng uy tín đủ để không cần giải thích một câu, tuy mọi người có hoang mang, cũng vẫn nhanh chóng thối lui như thủy triều.

Trước điện Thái Cực vốn bị vây như cái thùng sắt, đã nhường ra một con đường.

Thẩm Chỉ Y nhìn về phía Tạ Nguy, cũng thấy Khương Tuyết Ninh trong một góc mang theo vài phần nghi hoặc mà nhìn nàng, một khắc đó, bước chân nàng có một lát tạm dừng, sau đó liền rũ mi mắt, thế mà không có chút sợ hãi nào, dẫn theo một đội binh sĩ giáp đen, giống như một mũi tên nhọn, đi qua đội quân Hân Châu.

Viện binh đã tới, Thẩm Lang còn có cái gì mà sợ hãi?

Đây đều là hậu chiêu mà tiên hoàng để lại sau khi gặp phải chuyện Bình Nam Vương mưu nghịch, để phòng ngừa chuyện làm phản xảy ra một lần nữa!

Dùng tư khố của Hoàng đế, bí mật nuôi dưỡng quân binh tại ranh giới giữa hai vùng Trực Lệ, Thiên Tân!

Nhiều thế hệ chỉ nghe lệnh hoàng tộc, không phải huyết mạch hoàng tộc cầm binh phù đều không thể điều khiển!

Hắn chỉ cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi, ngược lại cảm thấy muội muội mà khi xưa mình khinh thường, trước nay chưa từng thuận mắt như thế, vì thế cười lạnh nói với Tạ Nguy: “Ngươi cho rằng trẫm thật sự sẽ giơ tay chịu trói sao? Khi biết được Hân Châu sinh biến, trẫm đã có lòng trù tính, sai Chu Dần Chi đưa nửa cái binh phù cho Lạc Dương. Ba ngày trước, trẫm lại chọn trái chọn phải trong số rất nhiều triều thần, phái Trương Già đưa đi nửa cái binh phù còn lại. Chu Dần Chi xảo trá, trẫm hứa lấy lãi nặng; Trương Già thanh chính, trẫm biết lấy đại nghĩa. Hai người bọn họ tuyệt đối có thể giữ bí mật, còn có thể hoàn thành hai việc này dưới mí mắt của ngươi!”

Trương Già thanh chính, giữ bí mật?

Nửa câu đầu Tạ Nguy đồng ý, nhưng mà nửa đoạn sau sao…

Hắn nhớ tới ngày ấy vị Hình Bộ thị lang này cũng không che giấu chút nào mà bằng phẳng nói rõ cho mình ý đồ đến, xoay mình cười một tiếng, thế mà nhìn thoáng qua Khương Tuyết Ninh.

Thẩm Lang căn bản không biết chút gì về chuyện này, khi ánh mắt quét qua thi thể nằm trên mặt đất kia, vẻ khuất nhục liền hiện lên ở trong mắt hắn, khiến cho cả khuôn mặt hắn đều trở nên vặn vẹo.

Lập tức liền hạ lệnh.

Hắn chỉ đao vào Tạ Nguy, cất cao giọng nói: “Thiên giáo và quân Hân Châu hợp mưu phản loạn, các ngươi nhanh chóng bắt lấy thủ lĩnh phản tặc, vì trẫm bình loạn thảo nghịch!”

Trước điện Thái Cực vốn có không ít binh sĩ.

Hoàng đế vừa nói viện binh tới, tất cả mọi người đều trở nên phấn chấn.

Cơ hồ khi Thẩm Lang vừa ra lệnh một tiếng, bọn họ đã cầm lên đao thương, liều chết xung phong về phía trước!

Quân Hân Châu và Thiên giáo bên này thậm chí theo bản năng cho rằng tình thế không tốt, sớm đã như một mũi tên bị kéo trên dây cung, chạm vào là nổ ngay!

Những người cầm đao kiếm tức sùi bọt mép.

Cung tiễn thủ phía sau đã bắn mấy ngàn mũi tên lông vũ bay nhanh như mưa!

Chút binh lực của điện Thái Cực này làm sao có thể so sánh với quân Hân Châu?

Huống chi đối phương chiếm cứ lợi thế về cung tiễn.

Trong một khoảnh khắc, phía sau Thẩm Lang đã ngã xuống một loạt, trên mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một tia kinh ngạc khó có thể tin ――

Bởi vì, lúc hắn ra lệnh một tiếng, Thẩm Chỉ Y đứng ở phía trên bậc thang, thế mà chỉ nhắm hai mắt lại, không nhúc nhích!

Thẩm Lang khó hiểu: “Lạc Dương, ngươi đang đợi cái gì?!”

Một dự cảm xấu trỗi dậy.

Hắn nổi trận lôi đình, gân cổ lên mắng chửi đội quân giáp đen cũng không nhúc nhích phía sau Thẩm Chỉ Y: “Các ngươi, đều là thùng cơm sao?! Trẫm bảo các ngươi thảo nghịch!”

Trên mặt những binh sĩ giáp đen đó cũng không phải không có vẻ do dự, chỉ là Thẩm Lang mới vừa giết người thân của mình, lại có thái độ điên cuồng như vậy, quả thực khiến da đầu người ta tê dại.

Ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Thẩm Chỉ Y.

Thẩm Chỉ Y trước sau không phát lệnh, bọn họ đều chịu bị mắng chửi, vẫn không nhúc nhích, không hề lên tiếng!

Tạ Nguy thờ ơ lạnh nhạt, rất có hứng thú.

Thẩm Lang rốt cuộc ý thức được không đúng, hắn thay đổi xưng hô: “Chỉ Y, ngươi muốn làm cái gì?”

Thẩm Chỉ Y thấy thi thể trên mặt đất.

Mà huynh trưởng nàng, trên tay cầm một thanh đao nhuốm máu.

Không khó đoán ra, nơi này mới vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra cái gì.

Cho dù là ngày đi hòa thân, nàng cũng chưa bao giờ từng có tuyệt vọng và thất vọng như vậy: “Còn ngươi đã làm cái gì?”

Thẩm Lang nói: “Là trẫm sai người giao binh phù cho ngươi! Trên người ngươi chảy huyết mạch hoàng thất, nên gánh vác chức trách của mình! Chẳng lẽ ngươi muốn thấy giang sơn này vô duyên vô cớ rơi vào trong tay người ngoài sao?”

Thẩm Chỉ Y cười lạnh: “Ta chẳng lẽ không gánh vác sao?!”

Khi nàng ở trong cung, tuy rằng được nuông chiều, nhưng cho tới bây giờ cũng coi như là ngoan ngoãn.

Nàng đột nhiên hỏi lại, cơ hồ khiến Thẩm Lang sửng sốt.

Sắc mặt hắn xanh mét: “Ngươi có ý gì?”

Thẩm Chỉ Y có chút bi ai mà nhìn hắn: “Ngươi tàn hại trung lương, biên quan rung chuyển, nhưng người đến Thát Đát hòa thân, là ta! Trên người ngươi tất nhiên chảy huyết mạch hoàng thất, thậm chí ngồi cao trên ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng có việc nào ngươi làm mà xứng đáng với thân phận của mình? Làm chủ thiên hạ, thống trị vạn dân, ngươi mà cũng xứng sao?”

Thay đổi.

Hoàng muội này thay đổi rồi.

Thẩm Lang rốt cuộc hậu tri hậu giác ý thức được: Những chuyện đã làm trước kia, có lẽ đều không đủ để khiến cho hắn vạn kiếp bất phục, nhưng một chuyện trước mắt này, có lẽ sẽ chôn vùi toàn bộ mọi thứ mà hắn đã trù tính!

Hắn nói: “Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?”

Thẩm Chỉ Y lớn tiếng nói: “Ta biết!”

Thẩm Lang hai mắt đỏ đậm: “Ta bảo Chu Dần Chi và Trương Già nói với ngươi, ngươi đều đã quên sao?”

Thẩm Chỉ Y nói: “Đúng là bởi vì ta không quên, cho nên hôm nay mới tới!”

Tạ Nguy ở bên cạnh nghe xong một lúc lâu sau, đột nhiên cảm thấy hoàng thất bọn họ, cũng có một chút thú vị.

Thẩm Giới cũng không biết hai người bọn họ rốt cuộc đang tranh luận cái gì, thi thể Tiêu thái hậu và Tiêu Xu đều đã trở nên lạnh băng.

Mũi tên mới vừa rồi thậm chí cắm xuống bên cạnh hắn.

Ai cũng không chú ý đến hắn, chỉ có Phương Diệu bên cạnh đám người sốt ruột, thừa dịp không có ai chú ý, kéo hắn sang một bên.

Thẩm Lang nhìn Thẩm Chỉ Y không nói lời nào.

Bởi vì tình huống cơ hồ còn tệ hơn cả tình huống xấu nhất mà hắn nghĩ!

Chính mình thế mà chắp tay tặng không đội quân giáp đen cho người ta!

Nhưng Thẩm Giới là kẻ vô dụng, các thân tộc khác hắn không tin tưởng, lúc này mới nhớ tới Thẩm Chỉ Y, lúc đó nàng ở Hân Châu, hơn nữa năm đó bởi vì dứt khoát đi hòa thân nên có được dân tâm, đương nhiên sẽ cảm thấy đều là huyết mạch Thẩm thị, Thẩm Chỉ Y chắc sẽ đứng về phía hắn.

Nhưng hắn nghĩ sai rồi.

Thẩm Chỉ Y nhớ lại những lời trong thư đó, còn có vị Hình Bộ Trương đại nhân đưa tới nói, chỉ cảm thấy cả đời mình trước đây hoàn toàn do người khác sắp đặt, nhất thời lại cảm thấy buồn bã vô hạn, liền chậm rãi nói: “Ngươi sai người mang đến những lời này, đều rất đúng. Cá lớn nuốt cá bé, nếu làm thịt cá, thì không thể trách người khác làm dao thớt. Cho nên hôm nay, ta tới. Chẳng qua, không phải vì ngươi mà đến.”

Thẩm Lang cắn chặt hàm răng.

Thẩm Chỉ Y nhìn hắn nói: “Ta vì chính mình mà đến.”

Lúc nàng nói ra một câu này, một chút hy vọng còn lại của Thẩm Lang cũng tan biến.

Tuyệt vọng khiến con người ta điên cuồng.

Hắn siết chặt thanh đao, thế nhưng phóng tới Thẩm Chỉ Y. Nhưng mà quân Hân Châu vốn đang bao vây xung quanh khống chế cục diện, cơ hồ lập tức phản ứng lại, cũng không biết là ai nhanh chân, thế mà một chân đạp người ngã trên mặt đất!

Mấy năm nay, các phương sĩ dâng hiến cái gọi là “Tiên đan”, hắn lại không ngừng dùng ngũ thạch tán, thân thể vốn được xem như không tồi sớm đã bị thuốc, kim châm cứu và sự buông thả khoét rỗng. Với sức mạnh của cú đá này, xương đùi của hắn cơ hồ bị bẻ gãy, nằm sấp trên mặt đất căn bản không bò dậy nổi.

Một khuôn mặt càng trở nên dữ tợn.

Nhưng mà tất cả tức giận đều hướng về phía Thẩm Chỉ Y: “Ngươi làm sao dám? Ngươi họ Thẩm, trên người của ngươi chảy huyết mạch hoàng tộc, ngươi làm sao dám vào lúc này bỏ đá xuống giếng?!”

Thẩm Chỉ Y rớt nước mắt, chỉ hỏi: “Ta đi hòa thân, tất nhiên là việc mà công chúa của một quốc gia như ta phải làm, là ta tự nguyện; nhưng các ngươi trước tiên làm ác, sau đó ngu ngốc, khi giam lỏng ta, buộc ta đến nơi man di biên tái ngàn dặm, có từng nghĩ tới, ta cũng họ Thẩm, trên người ta cũng chảy huyết mạch hoàng thất hay không?!”

Một câu này, rốt cuộc lộ ra một chút oán hận.

Thanh đao của Thẩm Lang rơi xuống trên mặt đất, tuy người không bò dậy nổi, lại mắng chửi không ngừng, làm gì còn tư thái kiêu ngạo một lúc trước?

Tạ Nguy đi qua, nhặt lên thanh đao nhuốm máu kia, than một tiếng nói: “Xem ra không ai có thể cứu ngươi.”

Thẩm Lang lạnh giọng kêu: “Thẩm Chỉ Y!”

Thẩm Chỉ Y nhắm mắt lại, tựa hồ đang chịu đựng cái gì, chỉ là những gì đã chứng kiến mấy năm nay, đã khiến nàng hiểu rõ, có người nên sống, có người chỉ đáng chết.

Nhưng Thẩm Lang rốt cuộc là huynh trưởng của nàng.

Giờ khắc này, nàng chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Tạ Nguy, hạ thấp tư thế, cầu xin hắn: “Khẩn cầu tiên sinh vì tình cảm ngày xưa mà để cho hắn toàn thây đi.”

Tạ Nguy chăm chú nhìn nàng, thế mà cười một tiếng, đồng ý với nàng: “Được.”

Nhưng mà ngay sau đó, giơ tay chém xuống!

Máu tươi như thác nước bắn đỏ mắt mọi người, một cái đầu chợt rơi xuống, nhanh như chớp mà đầm đìa máu tươi lăn đến bên chân Thẩm Chỉ Y, một đôi mắt đúng lúc trợn ngược, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ!

Khi mọi người hoàn hồn, Thẩm Lang đã đầu mình hai nơi.

Có vài văn thần không chịu nổi cảnh tượng máu me như vậy, che miệng lại cố nén sự cuồn cuộn trong dạ dày.

Thân thể Thẩm Chỉ Y cứng đờ một lát.

Khi cúi đầu thấy rõ khuôn mặt chết không nhắm mắt của Thẩm Lang, ngón tay rũ bên người, rốt cuộc vẫn nắm chặt mà run rẩy.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Nguy ――

Đây là hắn đồng ý “Cho hắn toàn thây”!

Lúc này cho dù là người trì độn nhất, đều phát hiện tình hình tựa hồ có chút không đúng rồi: Rõ ràng không phải cục diện tranh chấp đến ngươi sống ta chết, Tạ Cư An làm sao lại một hai phải tàn nhẫn quyết tuyệt đến nông nỗi như vậy?

Ngay cả Khương Tuyết Ninh cũng ngây ngẩn cả người.

Dường như có rất nhiều chuyện nàng không biết, đã và đang âm thầm xảy ra.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!